Vô cảm và cô đơn
Vô cảm hầu như đều xảy ra trong tất cả các gia đình hiện nay, chỉ khác ở mức độ nặng hay nhẹ và các thành viên trong gia đình có cảm nhận được hay không mà thôi! Xã hội ngày càng văn minh, công nghệ thông tin đã làm thay cho con người tất cả, các mạng xã hội cuốn hút con người sống cuộc sống ảo nên chúng ta trở thành robot và robot thì đương nhiên là vô cảm!
Đừng vội than thở, giới trẻ cô đơn và người già cũng cô đơn, tất cả chúng ta đều cô đơn giữa cuộc sống “phẳng” này! Đó là qui luật, không thể thay đổi bởi không gì tồn tại mãi mãi, nó thay da đổi thịt hàng ngày và “nó” cũng phải “đấu tranh để sinh tồn”.
Ai mà không muốn sống trong một gia đình mà các thành viên tôn trọng lẫn nhau, hiểu nhau, quan tâm lẫn nhau? Khổ một nỗi “cái tôi” quá lớn và “cái sĩ diện” quá to khiến chúng ta không tìm được tiếng nói chung, cha mẹ vô cảm vì con cái đã khiến họ phải vô cảm và con cái vô cảm vì cha mẹ đã buộc họ phải vô cảm.
Tôi nghiệm ra rằng trên đời này không bao giờ được cả đôi đàng, cha mẹ nào yêu thương con cái, quan tâm đến con cái thì y như rằng con cái hỗn hào, làm tổn thương cha mẹ, ngược lại có những đứa con ngoan ngoãn, yêu thương cha mẹ thì suốt ngày bị cha mẹ càm ràm, than thở ỉ ôi. Chúng ta đổ lỗi cho nhau, đẩy nhau ra xa và trách móc lẫn nhau.
Thôi thì để giải thoát cho nhau, chúng ta nên ở riêng (vợ chồng già cũng nên ở riêng chứ không chỉ con cái) trưởng thành rồi, đủ lông đủ cánh rồi xin mời bay đi để không làm phiền người khác và cũng để người khác không làm phiền mình!
Muốn được hạnh phúc chúng ta hãy thương yêu chính bản thân mình và bớt thương yêu người khác. Tôi cô đơn nên tôi vô cảm và vì vô cảm nên tôi cô đơn, cái vòng luẩn quẩn rối bời ấy không bao giờ tháo gỡ được. Tất cả chúng ta từ già đến trẻ, từ ông bà đến cha mẹ và con cái đều là nạn nhân của thời đại ngày nay, tất cả đều đáng thương!